Hành trình đi tìm lẽ sống đích thực một kiếp nhân sinh.
Có bao giờ, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa vũ trụ bao la, khi những cơn gió nhẹ lùa qua, bạn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nơi những vì sao lấp lánh như lời thì thầm của vạn vật, và tự hỏi: “Ta đến với cõi đời này vì điều gì? Lẽ sống của kiếp nhân sinh là gì?” Mỗi nhịp thở, mỗi ánh mắt hướng về vô tận, như một phép màu, khơi dậy trong ta sự kỳ diệu của sự sống và hành trình tìm kiếm ý nghĩa sâu thẳm trong tâm hồn.
Cuộc đời mỗi con người tựa như một bản giao hưởng, nơi những nốt nhạc vui tươi hòa quyện với những giai điệu trầm buồn, tạo nên một câu chuyện độc nhất vô nhị. Từ khoảnh khắc ta cất tiếng khóc chào đời đến khi nhắm mắt xuôi tay, hành trình ấy là một bức tranh được vẽ nên bởi những trải nghiệm, những yêu thương, và những câu hỏi mãi mãi không lời đáp trọn vẹn: “Ta sống để làm gì?”
Khúc dạo đầu của sự sống
Khi ta mở mắt nhìn thế giới, mọi thứ đều là một phép màu. Một đứa trẻ, với tâm hồn trong veo như giọt sương buổi sớm, bắt đầu hành trình khám phá. Những bước đi chập chững, những nụ cười hồn nhiên, và cả những giọt nước mắt đầu đời là những nốt nhạc đầu tiên trong bản nhạc cuộc đời. Như Antoine de Saint-Exupéry từng viết trong Hoàng Tử Bé: “Tất cả những người lớn đều từng là trẻ con, nhưng hiếm ai nhớ được điều đó.” Ở tuổi thơ, ta sống bằng bản năng, bằng sự tò mò và niềm vui giản đơn. Thế giới là một cánh đồng bất tận, nơi mỗi ngọn gió, mỗi bông hoa đều kể những câu chuyện kỳ diệu. Ta học cách yêu thương, học cách tin tưởng, và học cách đứng dậy sau những cú ngã đầu tiên.
Khúc cao trào của ngọn lửa tuổi thanh xuân
Thanh xuân là chương rực rỡ nhất trong cuốn sách kiếp nhân sinh, nơi trái tim ta hòa nhịp với vũ điệu mãnh liệt của vũ trụ, tựa như bản Symphony No. 5 của Beethoven, bùng cháy trong khát vọng và đam mê. Đó là khoảnh khắc ta đứng trước bầu trời vô tận, tin rằng mọi giấc mơ đều có thể chạm tới, và dám phóng mình vào những thử thách như ngọn gió lộng lẫy cuốn qua đại ngàn. Thanh xuân là những ngày ta yêu cuồng nhiệt, ngã đau trong thất bại, và đứng dậy với ánh sáng kiên cường trong mắt. Ta tự hỏi: “Ta là ai giữa cõi tạm này? Dấu chân ta sẽ khắc ghi điều gì trong dòng chảy thời gian?” Có người tìm thấy ngọn lửa đam mê, có người lạc lối trong mê cung tâm hồn, nhưng mỗi bước đi đều là những nét vẽ táo bạo, thêu dệt bức tranh cuộc đời bằng sắc màu của sự sống. Như Siddhartha trong tiểu thuyết của Hermann Hesse đã chiêm nghiệm: “Tôi có thể suy nghĩ, tôi có thể chờ đợi, tôi có thể kiên nhẫn.” Thanh xuân đi qua cũng để lại cho kiếp nhân sinh đầy những vết sẹo, nhưng cũng dạy ta biết kiên trì, biết sống trọn vẹn với từng nhịp thở, và biết mơ những giấc mơ rực rỡ, dù con đường phía trước là một cõi mộng huyền bí đầy chông gai.
Hài hòa giữa ánh sáng và bóng tối vào tuổi trưởng thành
Bước vào tuổi trưởng thành, cuộc sống hóa thành một bản hòa tấu huyền bí, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen như những nhánh sông hòa quyện dưới ánh trăng. Ta đứng trước những ngã rẽ định mệnh, đối mặt với gánh nặng trách nhiệm, những lựa chọn khắc nghiệt, và đôi khi, những mất mát sâu sắc như ngọn gió lạnh cuốn qua cánh đồng hoang vắng. Công việc, gia đình, những mối quan hệ – tất cả tựa những con sóng đại dương, lúc dịu dàng vỗ về như làn nước lấp lánh dưới nắng, lúc cuộn trào dữ dội, cuốn ta vào vòng xoáy của cõi nhân sinh. Nhưng chính trong những thử thách ấy, ta khám phá ánh sáng của chân lý, như cách một hạt giống nứt vỏ trong bóng tối để vươn mình đón ánh mặt trời. Như Victor Hugo viết trong Những Người Khốn Khổ: “Ngay cả đêm tối nhất cũng sẽ kết thúc, và mặt trời sẽ mọc.” Một bữa cơm gia đình ấm áp, một cái ôm chứa đựng cả trời yêu thương từ người thân, một cái nắm tay vội vã hay một khoảnh khắc tĩnh lặng khi ta ngồi dưới tán cây, lắng nghe tiếng lá thì thầm cùng gió – những điều giản dị ấy hóa thành những viên ngọc quý, lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời đêm tưởng chừng u tối. Trưởng thành để lại nhiều học nhân sinh, dạy ta lòng bao dung để ôm trọn cả niềm vui lẫn nỗi đau, sự kiên nhẫn để chờ đợi ánh bình minh sau cơn bão, và sự tỉnh thức để trân quý những khoảnh khắc nhỏ bé, như những giọt sương long lanh phản chiếu cả vũ trụ trên cánh hoa sớm mai.
Khúc thiền ca của sự trở về tuổi già.
Khi mái tóc đã điểm bạc, ta bước vào chương cuối của bản giao hưởng kiếp nhân sinh, nơi thời gian như dòng sông chậm rãi trôi về biển lớn của vĩnh hằng. Tuổi già không phải là điểm kết thúc, mà là khoảnh khắc nhiệm màu để ta dừng lại, ngồi dưới tán cây cổ thụ, lắng nghe tiếng gió thì thầm và nhìn sâu vào tâm hồn mình. Ta hồi tưởng về những nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua tán lá, những giọt nước mắt lấp lánh như sương đêm, những thành công rực rỡ tựa hoa nở trên đỉnh núi, và cả những thất bại đau đớn như cơn bão cuốn qua thung lũng. Như bản Clair de Lune của Debussy, tuổi già là một khúc thiền ca dịu dàng, sâu lắng, nơi mỗi nốt nhạc là một tầng chiêm nghiệm, lấp lánh ánh sáng của tỉnh thức. Ta nhận ra hạnh phúc không nằm ở những gì ta nắm giữ, mà ở cách ta đã sống hòa hợp với nhịp đập của đất trời, đã yêu thương như dòng suối mát lành, và đã cống hiến như ngọn gió gieo mầm sự sống. Những câu chuyện ta kể cho con cháu dưới ánh trăng tròn, những bài học ta truyền lại như những viên ngọc rơi vào lòng biển, và những dấu ấn ta để lại trong tâm hồn người khác – đó chính là di sản vĩnh cửu, hòa vào dòng chảy vô tận của vũ trụ. Như Gabriel García Márquez viết trong Trăm Năm Cô Đơn: “Cuộc sống không phải là những gì ta đã sống, mà là những gì ta nhớ, và cách ta nhớ về nó.” Tuổi xế chiều, trong sự tĩnh lặng của Đạo, là hành trình trở về với bản thể chân thật, nơi ta buông bỏ cái tôi để hòa mình vào ánh sáng nhiệm màu của vạn vật.
Nốt trầm hòa vào vĩnh cửu khi khép lại hành trình.
Rồi một ngày, ta sẽ rời xa cõi tạm, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi trở về lòng đất mẹ, bí ẩn như làn mây tan vào bầu trời vô tận. Cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là một nốt trầm sâu lắng trong bản giao hưởng vĩnh cửu của sự sống, nơi mọi thứ trở về với cội nguồn của vũ trụ. Như Thiền sư Suzuki từng nói: “Sự sống và cái chết chỉ là hai mặt của cùng một thực tại.” Nó nhắc ta rằng mọi khoảnh khắc đều mong manh như giọt sương trên cánh sen, và chính sự hữu hạn ấy làm cho mỗi nhịp thở trở nên quý giá, lấp lánh như ánh sao giữa đêm đen. Ta để lại phía sau những ký ức lấp lánh như dòng sông phản chiếu ánh trăng, những yêu thương tựa ngọn gió gieo mầm sự sống, và những giá trị như những hạt giống nảy nở trong tâm hồn người khác. Một đời người, dù ngắn ngủi như hoa quỳnh nở trong đêm hay dài lâu như cổ thụ đứng vững qua bao mùa, đều là một khúc thiền ca vang vọng trong cõi vô thường. Như lời My Way của Frank Sinatra: “Tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn, tôi đã đi con đường của riêng mình,” con đường ấy không chỉ là của riêng ta, mà là một nhịp đập hòa quyện vào bài ca bất tận của đất trời.
Lẽ sống của một kiếp nhân sinh?
Sống tích cực không phải là việc luôn mỉm cười hay né tránh khó khăn. Sống tích cực là dám đối diện với mọi cung bậc của cuộc đời, là tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, và là không ngừng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Lẽ sống của tôi là gì?” Có người tìm thấy ý nghĩa trong việc cống hiến cho cộng đồng, có người trong tình yêu gia đình, và có người trong hành trình khám phá bản thân. Nhưng lẽ sống không phải là một đích đến cố định, mà là một hành trình bất tận, nơi ta học cách trân trọng từng hơi thở, từng khoảnh khắc.
Vậy, giữa bản giao hưởng cuộc đời bạn, bạn đã từng dừng lại để tự hỏi: Lẽ sống của bạn là gì? Hãy để câu hỏi ấy dẫn lối, để khi hành trình khép lại, bạn có thể mỉm cười và nói rằng: “Tôi đã sống một cuộc đời đáng sống.”
Để kết thức bài viết, không gì phù hợp hơn chúng ta hãy lắng nghe ca khúc “Một Cõi Đi Về” của Trinh Công Sơn do Trọng Tấn trình bay!
#HànhTrìnhĐờiNgười #TỉnhThức #LẽSống #Hànhtrìnhđitìmlẽsốngđíchthựcmộtkiếpnhânsinh